Sài Gòn có gai sắc, 
Sài Gòn có sắc gai
Em trông như cô gái, 
Rạng ngời ánh ban mai. 

Người ta thường nói con gái Sài Gòn tánh khí khó chiều như thời tiết ở đây, không nhẹ nhàng như gái miền Trung cũng chẳng ngọt ngào như gái miền Bắc. Nhưng vốn dĩ chắc vì chẳng ai kịp ở đủ lâu để ngắm nhìn con gái Sài Gòn sắc màu qua từng năm tháng, mãnh liệt và phóng khoáng trong cách sống và cách yêu.

Con gái Sài Gòn cũng chẳng quá gò ép bản thân vì tư tưởng của một vùng miền nào. Đấy là câu chuyện con gái Sài Gòn của riêng em, em không đại diện cho bất kỳ một cô gái nào khác ngoài mình. Cuộc sống của em tuy ngày trôi không đều đều rạng ngời như ánh ban mai hay đặc sắc như các chuyện cổ tích, em thường có những ngày héo úa vì sự tiêu cực của bên ngoài nhiều hơn những gì em thể hiện. Thân con gái khoác trên mình một bộ giáp da dù kích thước nào thì cũng khó bảo vệ được trái tim yếu đuối bên trong, tuy thứ phải chiến đấu không sắc nhọn như dao nhưng lại gây đau đớn dai dẳn tột cùng.
Năm tháng tuổi thơ lớn lên cùng những lời bông đùa tưởng chừng vô thưởng, vô phạt của người lớn, người nhỏ.. gồng mình thay đổi để không còn phải nhận những lời đánh giá phiến diện. Em vẫn thường được nghe rằng tất cả đều là muốn tốt cho em, nhưng tốt hay không tốt thì cũng chỉ có em mới biết được. Phải mất một thời gian để em nhận ra rằng, con người có khả năng chịu đựng kém nhất đối với những khuyết điểm của người mà họ thân quen nhất. Cũng có lẽ vì quá quen thuộc với chính mình nên em cũng khắt khe hơn rất nhiều về mọi khuyết điểm của bản thân.
Mỗi người sẽ có mỗi câu chuyện, mỗi cách chọn riêng để đối mặt và vượt qua sự mặc cảm. Lớn thêm vài tuổi với câu chuyện của mình em lựa chọn là người làm chủ cuộc chơi. Em chọn bận rộn trong việc tìm kiếm niềm vui từ trong những điều nhỏ nhất, trau chuốt ngoại hình theo nhu cầu của em chẳng quan trọng nếu không vừa mắt ai kia. Em chọn bồi dưỡng vẻ đẹp bên trong tâm hồn hơn là những để tâm lớp vỏ ngoài bóng bẩy phủ lên mình của người khác.
Từ sau đấy bên trong em dường như luôn dồi dào những năng lượng tích cực. Em thấy mình thanh thản, em thấy được vẻ đẹp trong em, em yêu bản thân. Em yêu dáng hình giống má của mình, dáng hình mang nét đẹp truyền thống, mang hơi thở Sài Gòn xưa - đầy đặn và mặn mà.

Em dường như bằng lòng hơn với những chiếc răng chưa đều đặn, vì hình ảnh nhai trầu của ngoại ngày xưa vẫn luôn âm thầm trong tâm trí, tuy vẫn chọn cho mình phương án niềng răng - điều mà ngoại ngày xưa chưa thể. Em là con gái thời đại mới thay đổi theo ý muốn đâu cần phải chần chừ.


Từ sau đấy em cũng nhận ra dường như gai sắc của mỗi người sẽ lớn dần qua năm tháng, âm thầm và biến đổi. Gai sắc của xã hội sẽ không vì biến cố tâm lý bản thân mà trở nên gầy mòn, héo úa. Em vẫn sẽ mãi chẳng thể thay đổi những cái gai đến từ cuộc sống, vậy nên em vẫn phải là em, phải luôn khắc cốt điều này trên hành trình đi tìm vẻ đẹp nội tâm của chính mình mãi mãi về sau. Không cần hài lòng ai, miễn là, khi đối diện với chính bản thân mình em vẫn luôn biết được em là em. 

Tuy câu chuyện không quá nhiều trầm tư hay lên xuống, nhưng em hi vọng đây sẽ là nguồn cảm hứng để bạn mạnh dạng hơn, chúc bạn luôn luôn có những lựa chọn đúng.
.
.
.
Dù thế nào thì “Gai Sắc”, nghĩ đơn giản cũng chỉ là con Gái giống em thôi. 
Gai sắc - Gái
Published:

Gai sắc - Gái

Published:

Creative Fields